Pages

Thứ Hai, 28 tháng 2, 2011

Xá xíu chay

Vật Liệu: Vật liệu sửa soạn cho 5 người ăn.

- 3 cây mì căn
- nước tương, tiêu, đường, bột ngọt, ớt
- 1 muỗng cà phê ngũ vị hương
- 1 chút màu đỏ
- 1 trái dừa tươi
- 1 trái dưa chuột
- 150g xà lách
- 50g poireau




Cách Làm: I. Giai đoạn một : chuẩn bị.

1) Mì căn : để nguyên miếng dài, lấy nĩa xăm sơ cho mì căn thấm đều gia vị ướp vào mì căn : 1 chút nước tương ngon + một chút tiêu + 1 muỗng cà phê đường + 1/2 muỗng cà phê bột ngọt + ngũ vị hương + màu đỏ; để độ 1/2 giờ cho mì căn thấm đều gia vị.

2) Dưa chuột : gọt vỏ theo lằn sọc (chừa chút vỏ xanh lại), xắt mỏng.

3) Poireau : rửa sạch, lấy phần thân trắng xắt mỏng, bằm nhỏ.



II. Giai đoạn hai : cách nấu.

Bắc chảo dầu nóng, cho poireau vào cho thơm, cho mì căn vào chiên cho mì căn được vàng đều, cho nước dừa tươi vào cho ngập nêm vừa ăn, để lửa riu riu, trở miếng mì căn cho thấm đều nước dừa. Nấu cho đến khi nước dừa cạn, sệt lại là được, nhắc xuống để mì căn nguội xắt ra từng miếng mỏng.



III. Giai đoạn ba : trình bày.

Xếp xà lách + dưa chuột ra giữa dĩa hình bầu dục, trên xếp xá xíu, rắc thêm tiêu + ngò cho thơm.

Món nầy dùng chung với cơm hoặc với bánh mì + nước tương + ớt xắt khoanh mỏng.

Loa... loa...

mọi người ơi, nếu ai muốn thỉnh đĩa hoạt hình phật giáo miễn phí thì hãy vào ĐÂY

Những câu chuyện về Mục Liên

- Mục Liên sau khi được xuất gia với Phật Thích Ca Mâu Ni, đã dũng mãnh tu tập, rèn luyện mình, và đạt danh hiệu thần thông đệ nhất. Người là một trong những đại đệ tử của đức Phật. Mục Liên bị các thế lực ngoại đạo quấy phá, khi thì cho ma quân đến thử phép, khi thì cho một kỹ nữ đến thử, ... nhưng cuối cùng, đều bị thất bại. Ma quân đến thì thua nên lui về, kỹ nữ đến thì Mục Liên giáo hóa và dẫn về gặp đức Phật. Sau đó kỹ nữ cũng xuất gia trở thành một người tu tập rất tích cực.
- Nhưng câu chuyện cảm động nhất về ngài là việc ngài vào trong địa ngục dâng cơm cứu mẹ.

- Sau cùng, được đức Phật chỉ điểm, nên vào ngày rằm tháng bảy, ngài dâng hoa quả, đèn, nhang cúng dường tất cả các chư tăng cầu nguyện cho mẹ. Với tha lực dũng mãnh ấy, mẹ ngài đã được cứu ra khỏi địa ngục.

- Mặt dù ngài biết trước ngài sắp gặp phải một quả báo xấu thời quá khứ chưa trả xong, giờ phải trả nhưng không làm sao mà tránh khỏi được. Tương truyền rằng, một ngày nọ, trong lúc ngài đang nhập định, bọn tà ma ngoại đạo thuê người giết chết ngài.

- Chúng ta học tập ở ngài tấm lòng hiếu thảo của một người con, đức hạnh tinh tấn của một người phật tử, tấm lòng giác tha cứu rỗi chúng sinh của một vị bồ tát.

DOWNLOAD
MF

Nhành Dương Cứu Khổ

bài này thật hay và cảm động đó

Dòng Sông, Tôi Gọi Tên Em [thơ]

Dòng sông tôi gọi tên em
Nước xanh in bóng êm đềm thời gian
Nước không rẽ sóng đôi hàng
Sông nào uốn khúc bẽ bàng bờ lau
Nước ơi đừng có đi mau
Sông ơi đừng cạn cho tàu ngược xuôi

Dang rộng bàn tay lên bờ xuôi ngược
Xây lại ngân hà bên cầu ô thước
Nới rộng thời gian, làm hẹp lại không gian
Khép kín đợi chờ mong mỏi của nhân gian
Dù thương đau đừng đập vỡ cây đàn
Dù không gảy và cây đàn không lên tiếng
Dòng sông xưa sao không về một chuyến
Bến đò ngang dù lối cũ rêu xanh

Nước xưa yên lặng trong lành
Không vương sóng gợn không tranh gió lùa
Lợi danh rao bán không mua
Ngàn vàng ế ẩm dư thừa mà thôi
Nhìn trông sỏi đá lên ngôi
Ngàn xa rũ bóng lên đồi trinh nguyên
Nhìn trông thấp thoáng con thuyền
Trùng khơi sóng bạc bóng thuyền còn đây
Nhìn trông én liệng truông mây
Én chưa mỏi cánh phủ dày hơi sương
Nhìn trông loáng ánh tà dương
Gợn soi nhòa nhạt khói hương lên màu
Nhìn trông lối trước cửa sau
Cỏ cây rợp bóng con tàu lại qua
Nhìn trông ngày lại ngày qua
Thời gian nào gõ nhịp xa nhịp gần
Nhìn trông một áng phù vân
Lửng lơ khắp chốn phong trần sá chi
Trên đường tôi đã bước đi
Đừng vương cát bụi đừng suy lượng nhiều
Tôi không nói tiếng nâng niu
Tôi không lượm lặt chắc chiu giữ gìn
Tôi còn nhịp thở không xin    
Đến khi lịm tắt tôi tìm bước sau
Ngàn xưa sông vẫn một màu
Trầm trầm mặc mặc ngàn sau cũng là
Từng không vọng tiếng lan xa
Cây in bóng nước hoa sa lững lỡ
Cuộc đời tôi một câu thơ
Câu thơ dù tắt, chưa mờ nhân gian
Cuộc đời tôi một âm vang
Âm vang dù tắt, không màng bóng đêm
Sông xưa đó vẫn êm đềm
Đưa tay vốc nước vãi rèm phù vân
Nghe trong sóng vỗ gieo vần
Âm theo tiếng bóng theo hình ngàn năm
Dù ai mượn tiếng thánh nhân
Tôi xin mượn tiếng thế gian tôi dùng
Dù ai oanh liệt trung trinh
Tôi xin muôn kiếp bóng hình nhỏ nhoi
Nổi trôi vạn nẻo luân hồi
Bồng bềnh muôn hướng nhưng tôi vẫn còn

Một điểm son, muôn đời xin ghi mãi
Một dấu hài, vạn thuở vẫn chưa pha
Đôi tay nâng một cành hoa
Ngàn sao lấp lánh ngân hà rụng rơi
Đôi chân một bước trong đời
Tử sinh nín thở, hết lời nỉ non
Sông xưa bến cũ vẫn còn !!!

Câu chuyện về người mẹ vĩ đại

Đây là câu chuyện chân thật về gia đình nghèo khổ, khi đứa con vừa bắt đầu đi học thì người cha qua đời, hai mẹ con cùng nhau dìu dắt nhau đi và dùng đống đất đỏ nhè nhẹ phủ lên để tiễn biệt người cha  
Người mẹ không đi thêm bước nữa mà ở vậy nuôi dưỡng con thơ. Lúc đó trong thôn chưa có điện, mỗi tối thằng bé thắp ngọn đèn dầu bé tí đọc sách, vẽ tranh. Người mẹ thì từng mũi kim sợi chỉ may vá đan áo cho con. Ngày tiếp ngày, năm kế năm những tấm bằng khen cứ đắp lên vách tường đất loang lổ của họ. Đứa con cứ như ngọn trúc xanh của mùa xuân vụt lên phơi phới, nhìn đứa con cao nhanh hẳn thì đuôi mắt mẹ cũng xuất hiện nhiều nếp nhăn mỗi lần cười khi nhìn thấy con nhận phần thưởng.
Nhưng dường như trời không thương mẹ con họ, khi đứa con vừa thi vào trường trung học của huyện thì mẹ bị bệnh phong thấp nặng. Việc đồng áng làm không nỗi, có khi cơm ngày hai bữa cũng không đủ ăn.Lúc đó học sinh ở trường trung học ỗi tháng phải nộp 30kg gạo. Đứa con biết mẹ không có khã năng nên nói với mẹ: “mẹ, con sẽ nghĩ học để giúp mẹ làm ruộng”. Mẹ vò đầu con, âu yếm nói: “con có lòng thương mẹ như vậy, mẹ rất vui, nhưng không đi học không thể được, yên tâm. Mẹ sanh con mẹ sẽ có cách nuôi con. Con đến trường ghi danh đi, mẹ sẽ mang gạo lên sau. Đứa con ngang bướng cãi lại, không chịu lên trường, người mẹ bực mình tát mạnh lên mặt con, đó là lần đầu tiên 16 tuổi trong đời bị mẹ đánh như vậy.
Đứa con cuối cùng cũng cắp sánh đến trường,nhìn sau lưng con cứ xa xa dần theo con đường mòn, người mẹ vò tráng suy nghĩ. Không lâu, bếp của trường cũng nhận được gạo của người mẹ bệnh tật mang đến, Bà khập khễnh bước vào cổng, với hơi thở hổn hểnh từ trên vai thả xuống một bao gạo nặng trĩu. Người phụ trách nhà bếp mở gạo ra xem , hốt một vóc lên xem lập tức cột chặt miệng bao lại nói: “ bậc phụ huynh các người thích làm những việc có lợi cho mình.Bà xem gạo nè,có thóc có sạn có hạt cỏ…làm sao mà ăn”. Người mẹ ngượng ngùng đỏ cả mặt, nói lời xin lỗi. Người phụ trách nhà bếp không nói gì thêm mang gạo vào nhà.Người mẹ lại móc trong túi gở  ra mấy lớp vãi lấy ra 5 tệ nói với người phụ trách : “đây là tiền phí sinh hoạt của con tôi tháng này làm phiền ông chuyển đến dùm. Ông đùa nói: “thế nào  bà nhặt được trên đường đó à” bà mắc cở đỏ mặt nói cám ơn rồi quay lưng đi.
Rồi lại đến một tháng ,bà nhọc nhằn vác bao gạo đến nhà bếp, người phụ trách nhà bếp vừa nhìn gạo xong thì cột chặt lại, cũng là thứ gạo đủ màu sắc. Ông nghĩ, có lẻ lần trước do không dặn người này rõ ràng, ông nhẹ nhàng từng chữ nói với bà: “bất cứ thứ gạo gì chúng tôi đều nhận,nhưng làm ơn để rịêng ra,cho dù thế nào cũng không được để chung,như vậy chúng tôi không thể nào nấu được,nấu ra thì cơm sẽ bị sượng. Nếu lần sau còn như vậy tôi sẽ không nhận”. Bà hốt hoảng thành khẩn nói: “Thưa ông! gạo nhà tôi đều như vậy cả ,phải làm thế nào?” Người phụ trách đùng đùng nói: “ một sào ruộng nhà bà mà có thể trồng được cả trăm giống lúa như vậy à? thật buồn cười”. Bị la như thế bà không dám nói năng gì,lặng lẻ cúi đầu, người phụ trách cũng làm lơ để bà đi.
Đến tháng thứ ba,bà lại vất vã vác đến một bao gạo,vừa nhìn thấy người đàn ông la bà lần trước, trên mặt bà lại hiện lên nụ cười còn tội hơn là khóc. Ông ta vừa nhìn thấy gạo bỗng giận dữ quát lớn nói: “tôi nói vậy mà bà vẫn cứ như vậy không đổi. Sao mà ngoan cố, cũng thứ gạo tạp nhạp này, bà xem đi. Lần này mang đến thế nào thì mang về vậy!
Hình như bà đã dự đoán trước được điều đó,bà liền quỳ xuống trước mặt người phụ trách, hai dòng lệ trào ra trên khóe mắt, buồn bã nói: “ tôi nói thật với ông,gạo này là …tôi đi xin đấy, ông giật bén người, hai mắt tròn xoe nói không nên lời.
Bà ngồi phịch xuống đất, lộ ra đôi chân biến dạng, sưng húp… rơi lệ nói: “tôi bị bệnh phong thấp đi lại rất khó, không thể làm ruộng được. Con tôi đòi bỏ học giúp tôi, bị tôi đánh nên trở lại trường học.
Bà cầu xin người phụ trách làm thế nào vừa dấu bà con hàng xóm lại càng sợ đứa con biết được sẽ tổn thương lòng tự trọng của nó. Mỗi ngày trời còn chưa sáng bà len lén cầm cái bao chống gậy đi cách thôn khoảng 10 dặm để van xin lòng thưong của những người khác, rồi đợi trời thật tối bà một mình âm thầm về. Gạo bà xin được đều để chung vào. Tháng kế tiếp vừa mang gạo đến trường bà nhìn người phụ trách, chưa nói mà nước mắt lưng tròng. Ông đở bà dậy nói: “thật là ngừơi mẹ tốt,tôi sẽ lập tức đi trình với hiệu trưởng, để trường miễn học phí cho con bà”.Bà vừa nghe xong hốt hoảng lắt đầu nói: “đừng…đừng…nếu con tôi mà biết tôi đi xin để nuôi nó đi học sẽ làm nó tổn thương và như thế ảnh hưởng đến sự học của nó. Ông hiểu ý bà nói: “à, thì ra bà muốn tôi dấu kín điều này, được rồi, tôi nhớ”. Bà khập khểnh như người què quay lưng đi.
Cuối cùng thì hiệu trưởng cũng biết được sự việc với nét mặt hiền hoà nói: “vì gia đình bà quá nghèo ,trường sẽ miễng học phí và tiền sinh hoạt 3 năm. Ba năm sau , đứa con đã thi đậu vào trường đại học Thanh Hoa. Ngày tốt nghiệp, chiêng trống vang trời, hiệu trưởng đặc biệt chú ý người học sinh có hoàn cảnh khó khăn này và mời cậu ta lên lễ đài. Cậu ta khó chịu nói: “thi đạt điểm cao có rất nhiều, vì sao bảo em lên lễ đài?Lại càng làm mọi ngừời ngạc nhiên hơn là trên lễ đài đỗ liên tiếp ba hồi trống vang dội. Lúc đó người phụ trách nhà bếp cầm ba cái bao đựng gạo của người mẹ lên lễ đài kể câu chuyện Người mẹ đi xin gạo để nuôi con ăn học. Dưới lễ đài mọi người im bặt, Hiệu trưởng nhìn ba cái bao giọng hùng hồn nói: “Đây là câu chuyện ba cái bao của người mẹ đi xin,trên đời này đem vàng cũng không mua được những hạt gạo này, sau đây sẽ mời người mẹ vĩ đại đó lên lễ đài.
Đứa con trong lòng nghi nghi, nhìn lại phía sau xem, thấy ngừời phụ trách dìu mẹ từng bước từng bước tiến lên lễ đài. Lúc đó chúng ta không biết đứa con trong lòng nghĩ gì? Tin tưởng rằng sẽ làm cho cậu ta rung động nhưng không hãi hùng lo sợ. Thế là tuồng kịch tình mẫu tử ấm áp nhất đã được diễn ra. Hai mẹ con nhìn nhau, từ ánh mắt lấp lánh tình yêu thương của người mẹ, vài sợi tóc trắng bay bay trước trán. Đứa con bước đến trước, ôm chầm lấy mẹ và bật khóc, “mẹ…mẹ của con…” trãi qua bao nhiêu năm tháng câu chuyện của mẹ vẫn còn sáng mãi trong truyền thuyết.
Như Nguyện dịch

Om Mani Padme Hum [clip]

đây là 1 giai điệu khác bài om mani padme hum lúc đầu


Om Mani Padme Hum

 
Om Mani Padme Hum là một câu thần chú tiếng Phạn, được xem là thần chú cầu Quán Thế Âm Bồ Tát

10 câu chuyện thời đức Phật tại thế

phiên bản encoder mới, sắc nét hơn 
DOWNLOAD:
MF 
chú ý: những tập này đã bị chia nhỏ, nên muốn xem dùng phần mềm file splitter joiner để nối file lại
link down phần mềm: trang chủ

Đạo tràng tịnh độ

nghe bài này lòng của mọi người sẽ cảm thấy thanh thản, nhẹ nhõm


lời bài hát:
Một đạo tràng trang nghiêm. Một đạo tràng thanh tịnh. Cùng niệm A Di Đà. Dù đi, đứng, nằm, ngồi. Đều nhất tâm bất loạn. Luôn niệm A Di Đà. Cùng ngồi lại bên nhau. Ta niệm A Di Đà. Một đạo tràng an vui. Dạy mọi người tâm thiện. Cùng niệm A Di Đà. Dù đang lúc làm gì. Đều nhất tâm bất loạn. Luôn niệm A Di Đà. Ngày ngày được an vui. Trong niệm A Di Đà. Nam Mô A Di Đà Phật. Cho chúng con vượt qua. Thân không mang bao tật bệnh. Tâm không còn ưu phiền. Gia quyến được đoàn viên. Cùng quay về bờ giác. Sống trong niềm an lạc. Ngày đêm niệm Di Đà.